Câu chuyện túi hành lý

173

 Con người có hai cái bướu, cái bướu trước ngực đựng tính xấu của kẻ khác, cái bướu sau lưng đựng tính xấu của mình. Mình nhìn thấy người mà không thấy mình.

Mai Thanh Nga
(Truyện ngắn của tôi)

Nhân dịp bơ vơ ở phi trường Copenhagen, mải miết mà không tìm ra cửa bay, tôi bắt đầu đi chơi. Tôi chuyên tâm cho việc tìm địa điểm, lập kế hoạch và “book” vé máy bay.

Xin bạn hãy nhập vào các thông tin:
Nơi rời đi: Cô đơn
Nơi tới: Hạnh phúc
Họ và tên: Gái sắp già
Giới tính: Nữ
Hành lý ký gửi: Không hành lý.
Bảo hiểm: Không
Ô tô: không, cảm ơn.
Nhà trọ: không.
Nhập số thẻ: 000000…0 nhiều tiền
Mã số bí mật: 007
Xong, bạn đã mua vé thành công.

Phù… vậy là xong công đoạn đầu tiên của cuộc đi chơi, mua vé. Lại một lần nữa ra đi với không hành lý ký gửi bởi hành lý đã mang trên vai hết mất rồi. Ai cũng vậy thôi, lúc nào cũng oằn người lên với những ba lô to nhỏ. Cái túi hành lý ấy không phải sinh ra đã có mà chỉ là ngày một lớn lên. Hình hài nó như cái bướu của Quasimodo nhưng nó chẳng chứa mỡ.

Edốp từng nói: “Con người có hai cái bướu, cái bướu trước ngực đựng tính xấu của kẻ khác, cái bướu sau lưng đựng tính xấu của mình. Mình nhìn thấy người mà không thấy mình”. Một anh chàng, một cô nàng dù làm bạn đắm say tới đâu, cũng chỉ vài phút bạn quay ngoắt ra sau lưng họ, tìm cái u bướu ấy. Đó cái ba lô mà tôi nói đến, chính là nó. Thôi quên chuyện va ly đi, lên đường đi chơi mới là cuộc sống.

Tôi bước săm săm trên phi trường, hoảng loạn tìm mãi không thấy cửa ra sân bay của mình. Đoàn người từ đâu kéo tới đi như diễu binh, những bước chân nặng trịch đạp rầm rầm tới rung chuyển cả mặt đất. Tôi sợ hãi nhìn quanh khi không thấy một bóng hình thân thuộc. Những kẻ thân cận đều đã lên máy bay từ những chuyến trước rồi. Nỗi sợ hãi ngày một lớn lên khi nhìn ai, tôi cũng thấy hành lý khủng khiếp đang nhe răng nanh ra nuốt chửng từng người. Tôi bước đi chậm rãi, né dòng người hối hả, trong lòng xao động những chông chênh không đâu. Tôi cầu ước một kẻ bạn đường như kẻ say thèm chỗ ngủ.

Có bước chân chạy hùng hục sau lưng, có cánh tay vươn ra kéo tôi lại, một anh chàng với đôi mắt si mê khờ dại nhìn tôi như thể gặp lại người tình lâu năm. Anh chàng có đôi mắt ướt át, tội nghiệp như một con cún nhỏ. Anh ta thèm khát yêu thương từ trong từng mạch máu căng đầy của con ngươi.
– Xin hãy cho tôi một cuộc tình.
– Được thôi, cho tôi xem anh có cái gì nào.
Anh ta mở hành lý ra, ngổn ngang những cuộc tình chóng vánh. Tôi sợ hãi bỏ đi.
– Ngồi đó nhé, tôi đi tìm cuộc tình cho.
Anh ta ngước mắt biết ơn và tôi rảo bước, biết chắc không quay lại.

Tôi đi hết cửa bay này tới cửa bay khác, sao quá nhiều đường vào, ra lắt léo. Bỗng có anh chàng thật tuyệt đang đứng nghêu ngao như kẻ lãng du. Tôi say mê tiếng hát như xưa Odysess lạc lối trước sự ngọt ngào của nàng tiên cá. Tôi bước lại gần. Anh chàng tóc dài tuyệt đẹp, vác trên vai chiếc túi đựng guitar.
– Anh hát cho em một bản nhé!
Tôi van nài như kẻ ăn xin
Anh chàng mở túi đàn ra, miên man những chân dài. Tôi nhìn lại mình, thảng thốt bỏ đi.

Trong lúc quýnh quáng, tôi đâm nhào vào một kẻ lạ mặt. Hắn có nụ cười hiền từ nhất mà tôi từng biết. Tôi cuống quýt xin lỗi, hắn mời tôi ngồi xuống nói chuyện. 365 giây tưởng như dài bất tận, tôi thở dài đứng lên, nụ cười ấy không thể làm lu mờ cái lưng gù đầy những thói hư tật xấu của gã.

Tôi ngao ngán bước đi. Đêm đã khuya lắm rồi, tôi nhớ lại từng khuôn mặt thân quen. Đó là những kẻ chơi đàn dạo ở sân bay này những ngày xưa cũ. Những kẻ tôi từng gọi là chiến hữu nhưng bất chợt bây giờ là những kẻ xa lạ. Bởi khi gom đủ tiền rồi họ rời máy bay ra đi, để lại tôi nhảy múa một mình với ảo ảnh quá khứ. Tôi bật khóc giữa đêm dài bất tận.

Có anh chàng từ bóng tối hiện ra dỗ dành. Đó thật là một kẻ tuyệt vời thật sự. Anh ta làm tôi vui tới mức như chưa từng nghĩ là mình đã khóc. Chúng tôi cười nói vui vẻ cho tới khi trên lưng anh chàng có tiếng thút thít. Tôi ngó lại phía sau anh ta, một cô gái đang ngồi khóc nức nở. Nước mắt cô tràn ra như sông suối, lũ lụt tự nhiên vây quanh. Muôn loài sợ hãi tìm cách cho cô ta thôi khóc vì tưởng như khi xưa con cóc khóc là nạn đại hồng thủy tràn về. Nhưng chẳng kẻ làm cho cô ta ngừng lại được, từ thằng hề vui nhộn tới con mèo đáng yêu. Tôi hốt hoảng:
– Thôi thôi, để tôi rời đi mà.
Cô ấy ngưng khóc, khuôn mặt đẹp như hoa sen.

Tôi nhìn đi nhìn lại, dòng người đổ ra trên đường bay ngày một nhiều. Hành lý của họ nặng nề như nhau. Tôi gặp một anh bạn xưa cũ, hành lý đồ sộ những mẹ già, em thơ. Tôi chạnh lòng:
– Để em gánh vác cho.
– Nhìn lại mình đi, thân cô còn chưa lo xong, còn đòi vác với ai chứ?
Anh ta hằn học.
Tôi hốt hoảng nhìn lại lưng mình. Hành lý của tôi sao cũng oằn lưng quá. Sự ngổ ngáo, cái bất cần, sự rong chơi, sợ ràng buộc. Dưới đáy ba lô, một đứa trẻ ba tuổi đang khóc ngặt ngèo

– Sao em lại ở trong này?
– Chị thả em ra mau.
Đứa nhỏ quẫy đạp liên hồi. Nhìn cái khuôn mặt bầu bĩnh, cái răng sún, đôi má lúm ấy, tôi giật nảy mình, vội vàng tháo ba lô. Vừa chạm mặt đất, nó bỗng vươn vai đứng dậy như Thánh Gióng. Một chàng trai 20 tràn đầy sức sống nhìn tôi:
– Tới lúc em tự đứng rồi, chị giữ em mãi sao được.
– Nhưng chị không thấy nặng.
Tôi khóc thút thít.
– Tạm biệt nhé!
Nó ôm lấy tôi, xoa đầu rồi bước tiếp.

Tôi khóc liên hồi nhìn đôi vai rộng ấy bước đi. Mỗi bước chân, lưng nó thêm oằn, mỗi bước chân, nó lìa xa con đường của tôi. Tôi tần ngần, bơ vơ giữa hai con đường. Rồi tôi khoác nhẹ đống hành lý dư thừa, bước đi tiếp con đường bên cạnh. Bờ vai tôi giờ nhẹ nhàng và trái tim thanh thản. Trên con đường dài hun hút, bỗng một anh chàng xuất hiện với đôi mắt sáng như sao, anh ta quay sang tôi như kẻ quen biết lâu năm.
– Không có hành lý gì sao?

Tôi ngạc nhiên, anh ta không nhìn thấy hành lý của mình. Mỉm cười quay sang, anh ta cũng chẳng có gì. Chúng tôi bước đi trên hành trình dài như vô tận ấy. Bỗng anh ta ngày một tụt lại phía sau, những bước chân thêm nặng nề. Ban đầu anh ta gập người xuống, rồi thành kẻ gù tội nghiệp, còng hơn còng hơn, rồi bắt đầu bò đi. Tôi hốt hoảng, chễm chệ trên lưng anh ta là một kẻ đang cười nham nhở, có khuôn mặt y chang. Tôi sợ hãi bỏ chạy thật nhanh.

Tôi chạy mãi, chạy mãi, không thấy máy bay của mình đâu. Quay lại sau lưng thấy anh chàng vẫn bò như nô lệ. Kẻ song sinh cười đắc thắng. Tôi lao tới, dùng tay không, lôi cổ kẻ kia kéo xuống sông. Hắn nhẹ hơn tôi tưởng. Anh chàng vươn vai đứng dậy, đẹp rạng ngời hơn bao giờ hết.

Tôi nhìn sang xung quanh, đoàn lữ hành lúc này sao bước đi nhẹ nhàng quá, thênh thang không hành lý, cười nói thật tươi vui. Tôi nhìn ra trước mặt, máy bay đã tới từ lúc nào. Anh chàng mỉm cười
– Em sẵn sàng bay rồi đấy…