Gần giống tình yêu

152

‘Anh báo tin này: Mắt Nâu đồng ý rồi, tháng sau cưới. Em về nhanh lên, đặt bánh hỏi giúp anh’.

Hồng Hải
(Truyện ngắn của tôi)

Phòng làm việc của cô cheo leo trên tầng sáu, hệ thống cửa từ, ra vào check thẻ. Cửa thông từ phòng cô ra lan can nhìn xuống đường có một cây đại thụ rất đẹp, tán xoè xuống che cả một khoảng sân trước. Đồng nghiệp vẫn thường trêu, nếu không có cây đại thụ ấy thì khó mà giữ được cô ở lại cái công ty này. Cô hình dung ra gương mặt anh – người đồng nghiệp lúc nào cũng bận rộn, cô chợt mỉm cười. Không biết anh hay cây đại thụ kia đang níu giữ chân cô.

Ấn tượng ban đầu về Cương là cái lần anh gọi điện khi cô đến muộn một cuộc họp. Giọng anh bồn chồn nhưng vẫn nhẹ nhàng và trầm ấm lắm! Cô không hiểu tại sao Cương lại lo lắng khi cô đến muộn bởi công việc của anh và cô hoàn toàn khác nhau. Chỉ có vậy, rồi ai vào việc nấy. Thỉnh thoảng cô gặp Cương trong các buổi họp hoặc trong những cuộc đi chơi chung với công ty. Khi ấy, anh lúc nào cũng đi cùng bạn gái. Cô gái ấy không đẹp lắm nhưng duyên thật là duyên. Chỉ thấy cô ấy cười khi anh trêu đùa. Cô hay để ý đến họ, phần vì tò mò, phần vì cô muốn nghe giọng nói của anh.

Chiều thứ bảy, cuối tuần, cô tự thưởng cho mình một buổi rảnh rỗi. Cô lên mạng, vào yahoo bằng nick riêng. Người bạn học cùng đại học dường như lúc nào cũng như chờ sẵn cô ở đó. Lối nói chuyện cuốn hút và tinh nghịch của Thanh làm cô cười mãi. Thanh bảo:
– Về quê tôi đi, tôi lo cho Nhi một công việc tốt, một người chồng yêu vợ và những đứa con ngoan. Nếu Nhi có con trai, tôi sẽ dạy con biết cách tán tỉnh phụ nữ, không như bố, theo đuổi một cô bảy, tám năm rồi mà vẫn chưa xiêu lòng.

Cô biết Thanh đang trách cô. Cô hiểu Thanh quá mà. Hồi học đại học, Thanh nghỉ học giữa chừng rồi thi sang trường khác cũng chỉ vì cô. Con đường nhỏ dẫn vào nhà cô, Thanh thuộc từng viên đá. Cô biết qua bạn bè, suốt 8 năm trời, Thanh vẫn dõi theo từng bước cô đi. Chỉ có cô không biết tin gì về Thanh từ khi chuyển trường. Cô không hiểu vì sao Thanh biết được số điện thoại, địa chỉ email của cô, biết cả giờ nào cô hay lên mạng, biết cả chuyện chiều nay cô đang khóc vì vừa bị sếp quạt cho một trận…? Cái lối dỗ dành như trêu ngươi của Thanh làm cô cảm giác như cô đang làm nũng vậy. Thanh cũng hiểu cô quá mà.

Tối, cô cuộn tròn trong chăn, bật điện thoại nghe nhạc, những bản nhạc mà Cương gửi cho cô và bảo “anh rất thích”. Cương bảo:
– Anh thích nghe những bài nhạc rộn ràng một chút, lời bài hát có ý nghĩa một chút, ca sĩ anh yêu mến một chút. Cái gì cũng một chút thôi.
Và anh gửi cho cô. Cô nghe, thấy hình như mình cũng thích những điều chút chút đó. Nhẹ nhàng, thanh thản, giống như ánh mắt Cương mỗi lần nhìn cô, giống như lòng cô mỗi lần chạm phải ánh mắt ấy, cảm giác bình yên và tin cậy.

Sáng gặp anh ở cầu thang, cô hay có thói quen đi thang bộ lên phòng làm việc, anh nheo nheo mắt:
– Tối nay đi lang thang đâu không em?
Rồi nhảy ba bậc một vượt qua cô. Giữa giờ làm việc, màn hình máy tính của cô nhảy ra hình một con mèo nhảy nhót đuổi theo dòng chữ: “Thư giãn đi nào Nhím con”. Cô bật cười. Chỉ có Cương mới biết biệt danh này của cô. Cô lại cắm tai phone và bật điện thoại nghe nhạc. Những bản nhạc Cương gửi. Cảm giác bình yên và thanh thản…

Công ty cử cô đi công tác một tuần, Cương dặn trong đó trời lạnh, nhớ mang theo áo ấm. Cương dặn ở đó buổi tối ít người ra đường, đừng “mang theo” thói quen đi dạo lúc trời khuya. Cương dặn thiên nhiên ở đó đẹp lắm, nhớ tranh thủ thời gian mà đi ngắm cảnh, thay đổi không khí… Chỉ toàn là Cương dặn, như thể cô là cô bé con lần đầu xa nhà vậy. Cô chỉ mim mỉm cười, gật đầu. Chỉ đến khi ngồi trên máy bay, ngó qua cửa sổ thấy thành phố mịt mù sương ở dưới, cô mới nhớ đến cái áo len ấm áp màu xanh nhạt mà Cương nhét vào valy cho cô buổi sáng nay.

Cương chu đáo như một người bạn, ân cần như một người anh… Cô nhắm mắt, hình dung ra khuôn mặt cô gái ấy, hình dung ra cái lần công ty đi Sa Pa, cô gái ấy dịu dàng choàng lên vai Cương cái áo khoác mỏng, dịu dàng cười. Cô đã cúi mặt, đã dấm dứt tự trách mình sao lại nhìn vào họ để mà tự thấy lòng trống trải.

11h đêm, cô nhắm mắt, kéo chăn lên cằm. Bản nhạc ngắt quãng vì tiếng chuông điện thoại báo tin nhắn:
– Anh đây, đang ngồi khóc vì buồn hả Nhím con?
Cương lúc nào cũng thế, bao giờ cũng hỏi cô bằng giọng phủ đầu như vậy.
– Mèo Lười ngủ đi. Em ổn. Trong này trời lạnh lắm!
Cô nhấn nút send và tắt máy. Khuôn mặt Mắt Nâu lại hiện ra, trong trẻo và nụ cười thật duyên.

Cô có thói quen hay đặt tên cho tất cả những điều hiện hữu xung quanh. Con mèo Mao Mao ở nhà. Cái lọ hoa Lung Linh trên bàn làm việc. Con chim Khẹc Khẹc treo trên lan can tầng hai. Con chó Đi Đi nhà hàng xóm hay sủa mỗi buổi sáng tinh mơ làm cô thức giấc. Đến cả người yêu Cương cũng bị cô đặt tên là Mắt Nâu.

Cô gọi Cương là Mèo Lười và nhắn nhủ: “Đừng có lười yêu Mắt Nâu như thế. Mỗi ngày anh phải yêu Mắt Nâu nhiều hơn chứ”. Cường cười cười: “Tất nhiên rồi, yêu nhiều hơn chứ, chỉ là lười thể hiện tình yêu thôi”. Lối phân bua rất giống kiểu nói nũng: “Ghét quá đi thôi” của những kẻ đang yêu. Ừ, phải rồi, Mắt Nâu dịu dàng thế cơ mà. Yêu nhiều hơn chứ.

Buổi sáng, thành phố mưa và thật nhiều hơi lạnh. Những sợi mưa bay xiên xiên trong không khí, bám đầy trên kính cửa sổ. Công việc thật không hợp với cô lúc này. Sáng tinh mơ, sếp đã gọi điện, dặn dò đủ thứ. Cô dứt khoát bước ra đường, tay nổi gân xanh vì cố giữ chiếc ô cứ chực bay vút lên. Túi hồ sơ nặng trĩu. Bác tài xế taxi nói giọng miền Nam, vừa đi, vừa kể cho cô nghe về lịch sử thành phố, giống như bài thuyết minh mà các hướng dẫn viên du lịch hay kể trên mỗi chuyến đi. Cô im lặng ngồi nghe, mặt úp vào cửa kính.

Hoa bạt ngàn hai bên đường. Những bụi cúc tần lấm tấm hoa phủ đầy trên những ô cửa nhỏ. Những lẵng hoa màu tím biếc treo trên các cột đèn. Cả những nụ hoa trắng tinh cô không biết tên nằm e dè ngoài bờ rào các khu biệt thự. Trên đồi, thông xanh ngắt một màu. Thành phố quanh co, trùng điệp. Cô hít thật sâu cái không gian man mác, ngòn ngọt. Cảm giác thật bình yên.

Tối muộn, cô uể oải ăn hết suất cơm ở khách sạn, chui đầu vào cái áo len mỏng màu xanh nhạt và đi xuống phố, ánh đèn đường dịu dàng. Tháp truyền hình cao vút trên nền trời đen thẫm. Thành phố lung linh và huyền ảo. Cô đi bộ dọc theo bờ hồ. Những chiếc xe đạp đôi phóng vút qua cô, vẳng lại tiếng cười trong vắt của cô gái ngồi sau. Dưới hồ, những chiếc thuyền thiên nga yên bình đạp nước. Cô mỉm cười, nhớ đến lần cô đi lễ chùa và gặp Cương ở đó. Chùa nằm ngay trên đường Thanh Niên, dọc Hồ Tây. Cương bảo: “Hôm nay Mắt Nâu có việc bận mất rồi hay là Nhím đi bơi thuyền cùng anh đi. Mai còn có chuyện kể cho Mắt Nâu nghe”. Mặt hồ cũng yên bình thế này. Gió cũng dịu dàng thế này.

Cương ngồi bên, quàng tay lên thành ghế. Đúng tầm gáy khi cô ngả đầu. Cảm giác dễ chịu cứ râm ran lan tỏa. Ra giữa hồ thì thuyền hỏng bánh lái. Cương đùa: “Nhím cứ dựa đầu vào vai anh mà ngủ. Biết đâu hai đứa lại có chung một giấc mơ”. Chiếc canô đi tuần của đội bảo vệ phóng vút qua. Những con sóng vỗ mạnh vào mạn thuyền. Cương lắc lắc tay cô: “Sao tay em run thế?”. Cô cười lấp liếm, tự nhủ Mắt Nâu đang chờ Cương ở nhà. Chỉ là con thuyền cô đang đi chòng chành quá!

Nhưng cảm giác ấm áp từ bàn tay Cương hôm đó vẫn còn… Cô kéo kín cổ áo, lắc đầu như muốn dứt ra khỏi dòng suy nghĩ. Rồi sao nhỉ? Cuối cùng thì đội bảo vệ cũng ra kéo con thiên nga của cô vào bờ. Cương nhảy lên bến, quay lại, đưa tay và gần như nhấc bổng cô lên. Cô hơi đỏ mặt, lúng túng bước theo Cương. Cô vẫn nhớ rất rõ cảm giác của mình hôm đó. Chỉ đến chiều nay, khi Cương gọi điện, cô mới thấy mình thật chông chênh giữa thành phố mù sương này.
– Xong việc chưa em? Anh báo tin này. Mắt Nâu đồng ý rồi, tháng sau cưới. Em về nhanh lên, đặt bánh hỏi giúp anh. Trên Hàng Than bây giờ nhiều hàng Nguyên Ninh quá, chả biết đâu là Nguyên Ninh gia truyền nữa. Em về đi…

Ừ, cô về chứ. Sáng mai là cô về rồi. Một buồng cau, ba trăm rưỡi bánh cốm, ba trăm rưỡi bánh phu thê, rồi chè, rượu… Cô sẽ về chứ. Mắt Nâu dịu dàng thế cơ mà. Cuối năm, sắp Noel rồi, công ty lại tổ chức thi trang trí góc làm việc, lại tổ chức đón Noel. Mèo Lười sẽ đi cùng vợ. Mắt Nâu sẽ cười rạng rỡ. Lúc báo tin, giọng Cương thế nào nhỉ? Có chút gì như là hối tiếc không?

Thành phố vẫn nhiều hơi lạnh như khi cô đến. Nhưng bầu trời đã xanh hơn, không còn mưa rơi nhẹ và mịn như mưa xuân ngoài Hà Nội nữa. Chỉ có đồi thông vẫn vi vút gió và xanh ngắt một màu. Cô chần chừ mãi rồi mới bước lên xe. Điện thoại rung bần bật trong túi, báo có tin nhắn. Cô bạn đồng nghiệp gửi:
– Nhi ơi, có điện hoa của một người tên Thanh gửi. À, cây đại thụ trước cổng công ty bị chặt bớt đi rồi, tán không còn rộng như trước nữa. Về mà xem.

Theo Ngôi Sao