Một mình dưới cơn mưa

260

Khuê Việt Trường


Công việc của Lệ là đi thu tiền nước ở một khu vực rộng lớn của cả ba phường với cả mấy chục con đường lớn nhỏ. Lệ tính toán thật khoa học để có thể ghé qua nhà của khách chỉ một lần là có thể thu được tiền, chứ không phải vất vả đi lui tới nhiều lần. Đi mãi rồi quen đường, quen cả cá tính và quy luật ở nhà của từng hộ trong khu vực mình phụ trách. Nhờ chịu khó mà doanh thu của Lệ so với tổ thu tiền nước ở công ty luôn cao, vì thế mà Lệ thường xuyên được chọn làm gương điển hình về cách thu tiền có khoa học của mình.

Luôn cần mẫn trong công việc nhưng mọi người trong công ty rất lấy làm lạ là tuổi đời của Lệ đã ngót nghét 40 mà vẫn chưa có một người đàn ông nào bên cạnh. Bà Hân tổ trưởng vốn là người hay đi hóng chuyện của người khác để làm quà cho mọi người vẫn phải chịu thua về bí mật của Lệ. Bà chỉ nắm được đâu đó thông tin là Lệ cũng đã trải qua một mối tình dang dỡ, bị người tình phụ bạc, từ đó trái tim Lệ khép kín, không còn yêu một người nào nữa. Ngay cả những buổi liên hoan, đi chơi do công đoàn công ty tổ chức, Lệ rất ít khi tham gia. Lúc đầu mọi người cho rằng Lệ là con người lập dị, nói ra nói vào. Nhưng nhịp điệu cuộc sống hối hả khiến cho dần dần mọi người quen, chẳng còn soi mói tới Lệ. Lệ sống riêng trong thế giới của mình, không va chạm đến người khác, lại biết nhường nhịn, nên không còn gây chú ý cho mọi người nữa. Hàng ngày Lệ vẫn đến công ty đúng giờ, lấy hóa đơn, tự lên lịch phân chia khu vực, rồi đi. Buổi chiều, Lệ luôn đến phòng tài vụ để nộp tiền thu được trong ngày. Vẫn là Lệ với chiếc xe đạp cũ, đạp một mình trên phố.

Nhưng không ai biết rằng trong sâu thẳm lòng Lệ có một vết thương quá lớn, dường như vết thương đó không bao giờ thành sẹo khiến cho Lệ luôn cảm thấy trái tim mình đau buốt. Lệ chẳng thể tâm sự cùng ai chuyện riêng của mình. Bởi đến nơi này chính là Lệ trốn lánh vết thương đau buốt kia.

Để rồi buổi chiều như mọi buổi chiều, khi Lệ đến thu tiền nước ở phố K, nơi đó có một giàn hoa đẹp được chủ nhân trồng, dây leo bám vào hàng rào, bung nở những chùm hoa tím đẹp đến lạ lùng. Lệ đã chạm gặp nỗi đau xưa.

Nguyên ngày xưa, Lệ vẫn mơ khi lớn lên, có gia đình, Lệ sẽ trồng một giàn hoa tím làm hàng rào nhà mình. Ý nguyện đó Lệ đã không đạt được, cho nên thỉnh thoảng Lệ vẫn thường đi ngang con đường có giàn hoa tím kia mà nhìn ngắm. Lệ cũng rất lạ là trong căn nhà xinh đẹp kia rất ít khi có chủ nhân xuất hiện, khi thu tiền Lệ chỉ gặp cô bé người làm. Công việc của người đi thu tiền nước là công việc, cho nên dẫu tò mò Lệ cũng không dám hỏi cô bé người làm về chủ nhân của ngôi nhà có giàn hoa tím kia là ai? Lệ không biết rằng giàn hoa tím của ngôi nhà có liên quan tới một người.

Hôm đó khi Lệ bấm chuông thì không thấy cô bé xuất hiện, trong ánh nắng chiếu lóa sáng Lệ thấy một người đàn ông chân bước khập khểnh đi ra cổng. Người đàn ông nheo mắt nhìn tờ hóa đơn thu tiền nước, móc túi lấy tiền ra trả mà không nhìn vào Lệ. Nói đúng ra dẫu có nhìn người đàn ông đó cũng không thể nào nhận ra được Lệ, bởi Lệ đã dùng khăn che kín mặt, bên ngoài lại mặc thêm cái áo jean cũ. Ông không nhìn ra Lệ, nhưng Lệ đã nhìn ra ông – người đàn ông của ngày xưa cũ.

Người đàn ông không chú ý tới Lệ, nói đúng hơn là ông ta không ngờ rằng người đàn bà đứng bên kia dàn hoa tím lại là người đã biến ông từ một thanh niên khỏe mạnh trở thành một người đàn ông tật nguyền. Mười hai năm đã trôi qua rồi – kể từ hôm đó, Lệ cầm lấy tiền của người đàn ông đưa cho mình, Lệ run lên như sắp sửa bị sốt. Vết thương không thành sẹo lại đang hành hạ Lệ vào buổi chiều tím màu hoa.

Người đàn ông trong căn nhà có giàn hoa tím kia chẳng ai khác hơn là Vũ. Vũ và Lệ có một thời yêu thương và hạnh phúc xiết bao. Khi đó Vũ là chủ của vũ trường X, còn lệ chỉ là một cô gái tới xin việc sau khi tốt nghiệp Trung cấp kinh tế. Với Vũ, vũ trường chỉ là nơi làm ăn, anh chẳng quan tâm đến cách ăn mặc, cách uống rượu của mọi người. Với Vũ, anh cao ngạo với cuộc sống vì gần như anh đã có những gì anh cần dù mới ở tuổi 30. Hôm đó, Lệ khép nép trong chiếc sơ mi màu trắng bình dị, cột bím tóc hai bên với hai mảnh vải hồng đến vũ trường. Vũ đã chú ý Lệ ngay giây phút đó.

Có thể lúc đầu Lệ chỉ choáng ngợp với những gì Vũ có. Hơn thế nữa, Vũ là một người đàn ông có dáng vóc rất thu hút đàn bà. Lệ bị Vũ thu hút ngay cũng là điều dễ hiểu. Nhưng có một điều sau khi gột rửa nét học sinh của mình dưới sự chăm sóc của Vũ, Lệ mau chóng thành một con người khác. Đôi môi hồng xưa tưởng đã xinh, khi được tô thêm một lớp son thì đôi môi trở nên gợi cảm hơn. Thay chiếc sơ mi trắng hôm đi xin việc bằng chiếc áo lụa may khéo khiến cho vòng ngực vun tròn, vòng eo gợi cảm. Lệ cùng Vũ thuê một căn hộ ở riêng như vợ chồng, sau một thời gian làm việc ở vũ trường của Vũ. Vũ đã mở hẳn một shop thời trang trên phố giao cho Lệ quán xuyến. Tấm bằng Trung cấp kinh tế giờ đây chỉ được dùng trong việc buôn bán. Có thể Lệ không được chính thức trở thành vợ Vũ sau một đám cưới như những người con gái khác, nhưng Lệ rất hài lòng vì những gì mình có; tình yêu của Vũ và những gì Vũ tạo ra cho Lệ.

Nhưng có ai đó đã từng nói rằng khi những hệ lụy không còn nữa, mà trong lòng người đàn ông luôn mang thói trăng hoa thì sự đau khổ thuộc về người đàn bà. Với Vũ, những ngày đầu Lệ là sự ngây thơ trong trắng, còn Lệ hôm nay là của Vũ. Chính Lệ đã là của Vũ nên Vũ bắt đầu tìm cái mới – mà nghĩ cho cùng trong cuộc tình này lại có gì đó của sự hoán đổi. Lệ có nhan sắc, Vũ có tiền bạc. Hơn nữa họ chẳng hề ràng buộc trên cơ sở pháp lý, mà sự sống chung chỉ là thỏa thuận – cho nên ranh giới của phản bội và chung thủy như bước qua một sợi chỉ.

Khi cô bé tên Hằng xuất hiện. Cũng như ngày nào Lệ tìm tới xin việc, Hằng rụt rè nép mình bên chiếc cửa, tay nắm chặt bộ hồ sơ. Ánh mắt Hằng là lo ngại và bối rối như Lệ ngày xưa. Vũ nhận Hằng làm việc, rồi cân nhắc Hằng trở thành quản lý vũ trường. Từ đó, Lệ thường xuyên trở mình trên chiếc giường rộng thênh thang một mình. Lúc đầu Lệ dỗ lòng thôi đừng quan tâm chuyện của Vũ và Hằng. Rồi ngày cứ trôi, lòng Lệ lại nhói đau như chiếc kim cứ đâm sâu vào. Ý định níu Vũ về phía mình bắt đầu từ đó.

Khi chiếc xe gắn máy lao vào Hằng. Vũ đã kịp thời xoay mình chống đỡ, chân trái của Vũ bị xe cán nát. Vở kịch trả thù của Lệ đã không thực hiện được như ý. Ba ngày sau thì những tên gây tai nạn đã khai ra việc Lệ dùng tiền mua chuộc chúng để tạo ra tai nạn giả.

Phiên tòa không có người thân buồn não ruột. Lệ mất hết, mất cả tình yêu, mất luôn cả cuộc đời tươi đẹp. Lệ bị kết án bốn năm tù.

Vậy mà đã 12 năm. Sau bốn năm tù, Lệ ngộ ra được nhiều điều trong cuộc sống. Những thông tin có được là sau khi chữa trị chân trái bị tai nạn bình phục, mặc dù không bị cưa chân, nhưng Vũ đi đứng không còn bình thường. Vũ đã giải tán vũ trường, lấy vợ, sau đó nghe nói đã sang Pháp định cư.

Len lỏi mãi Lệ mới xin được một chỗ làm ở Công ty cấp thoát nước. Quá khứ cứ nhòa tan trước mặt. Lệ không nghĩ rằng có một ngày mình sẽ đối diện với Vũ.

Lệ làm đơn xin nghỉ việc, Lệ sẽ chuyển vào Sài Gòn sinh sống. Không ai biết lý do Lệ xin nghỉ việc, chỉ có mình Lệ là hiểu được mình.

Lần cuối cùng ở thành phố. Trong cơn mưa vào buổi chiều. Lệ đã tìm đến căn nhà có giàn dây leo hoa tím kia, đứng bên này đường nhìn sang. Mưa khiến cho những cánh hoa cứ run lên. Còn những cánh cửa của căn nhà đóng kín. Lệ trở về dưới mưa. Một mình Lệ dưới mưa.