Để gió cuốn đi

120

 Bừng tỉnh sau một giấc ngủ khi cái se sắt của gió heo may ùa về mỗi sớm. Mở tung cửa sổ cho gió, cho chút nắng hanh hao tràn vào nhà, mát rượi, sáng lấp lánh…

Lê Thu Hà

Lại sắp tới mùa đông rồi anh ạ, những cơn gió mùa đang run rẩy trên từng góc phố, chút nắng heo hắt của mùa thu vương vấn nhạt nhòa theo bước chân em. Anh lặng lẽ bước sau em, theo bước chân vội vàng trôi đi trong lòng lá xơ xác, phủ đầy gió rít, rất chậm, rất chậm… Anh cứ dịu dàng trong từng khoảnh khắc và đi bên em, như gió, như nắng, dịu lắm, trong và tinh khiết lắm!

Chiều nay, một mình em đi về ngược gió trên con đường dài vắng lặng. Dĩ nhiên là chỉ có em, mình em thôi. Gió cứ thổi qua vai em hun hút, gió trêu đùa, nghich ngợm trên mái tóc em, gió giễu cợt cái khoảng trống vô hình khi thiếu bước chân anh. Sao anh vẫn im lặng, chẳng nói gì, cứ lặng thinh làm trái tim em hoang mang đến thế!

Thu tàn, từng đợt lá xơ xác lặng lẽ trút xuống cho một mùa đông cô đơn và lanh lẽo. Thôi, đành để cho gió bay đi…

NGOISAO