Ngước lên

202

Má dạy con làm người phải biết ngẩng đầu lên mà sống. Nhìn lên để thấy phía trên mình vẫn còn nhiều điều mình cần phấn đấu. Ngẩng đầu lên để không phải sống rụt rè và nhu nhược.

Nhỏ

Má dạy con phải biết ngước nhìn về phía trước để biết được sắp tới mình sẽ đi về đâu.

Má cũng dạy con phải biết ngước lên, tạ ơn đấng đã sinh ra mình, dạy con phải ngước lên để nguyện cầu ơn trên.

Nhưng má ơi, người quên dạy con một điều mà giờ lớn lên con mới nhận ra. Sao má không nói với con rằng khi ngước lên sẽ làm cho nước mắt khó chảy xuống? Ngước lên để không rơi nước mắt, ngước lên để có thể kiềm chế những cảm xúc, nỗi buồn.

Có những khoảnh khắc, chỉ cần chớp mắt thì nước mắt có thể dễ dàng trào ra và con nhận ra lợi ích của việc ngước lên má ạ! Những lúc đó, nếu con nhìn xuống con sẽ trở nên yếu đuối và con sẽ khóc. Con không muốn vậy nên con nghĩ mình phải ngước lên.

Có lẽ má quên hay nghĩ con của má luôn bé nhỏ, không thể chạm tới những nỗi đau, vì thế má không đề cập đến cái lợi ích này chăng?