Em không rõ tình yêu bắt đầu như thế nào nhưng nếu nó bắt đầu từ nỗi nhớ thì em đang nhớ anh – người em từng ghét. Em không biết khi anh đọc email này, anh sẽ phản ứng ra sao nhưng em… thích anh, anh ạ!
Song Nhi
(Truyện ngắn của tôi)
Ai cũng ngạc nhiên khi nghe tin cô chia tay người yêu lúc lễ đính hôn sắp diễn ra. Người thương thì bảo không hiểu nổi cô muốn gì. Thời này tìm người vừa có gia cảnh tốt, thành đạt, phong độ như người yêu cô không hề dễ dàng. Kẻ ghét thì hả hê vì có cơ hội với một đối tượng tốt như thế. Nhưng khi cô báo sẽ nghỉ làm thì công ty ai cũng nói cô điên. Bao người vất vả xin việc, không yêu thì thôi, việc gì phải đoạn tuyệt đến thế? Đang yên lành với một vị trí tốt, tự nhiên, chỉ vì muốn tránh mặt, không gặp người yêu cũ mà đi kiếm cái khổ vào thân. Ngày cuối ở công ty, cô vẫn cười tươi như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.
Cô nhớ lại gương mặt hầm hầm của người yêu khi anh đi tìm và chất vấn cô. Cô cười và nói cho anh biết thật ra trong chuyến công tác vừa rồi vì nhớ anh nên cô đã cố gắng thu xếp về sớm. Muốn anh bất ngờ, cô đã lẳng lặng tới nơi anh sống với dự định tặng anh một con ốc biển rất đẹp và rủ anh cùng ăn tối nhưng cô đã thấy cái không nên thấy. Cô thấy anh không phải chỉ có một mình. Cô kể với giọng điệu nhẹ tênh như cô là người ngoài cuộc. Thật ra, cô cũng biết tính anh đào hoa nhưng cô nuôi cái hy vọng anh sẽ thay đổi nhưng hy vọng của cô được trả như thế đấy? Nghe tới đó, khuôn mặt người yêu cô trắng bệch và đó cũng là lần cuối anh nhìn thấy cô khóc.
Sáng nay, cô đi phỏng vấn bên công việc mới. Kẹt xe nên khi đến nơi, lao vội vào thang máy và cô va vào một người, hậu quả là một vệt cafe xuất hiện ngay trên áo anh ta. Cô chưa kịp mở miệng xin lỗi thì anh ta đã nói:
– Thật xui xẻo.
Không biết có phải câu nói kia vô tình gợi nhớ vết thương lòng nơi cô nên cô chẳng ngần ngại đáp trả:
– Ai bảo anh đi thang máy mà uống cafe. Rõ là vô duyên, vết cafe nhỏ thôi mà, đàn ông gì khó ưa, ai gặp anh thật vô phúc.
Trong khi anh ta còn trợn mắt chưa biết nói gì thì cửa thang máy mở. Không cần nhìn tới anh ta lần thứ hai, cô bước nhanh vào.
Khi cô được thông báo tới lượt mình phỏng vấn. Vừa đẩy cánh cửa bước vào, cô tròn mắt. Cô bước tới bàn, cầm xấp hồ sơ và nói:
– Không cần nữa đâu, tôi biết tôi rớt rồi.
Đôi mắt có cái áo dính vệt cafe quát lên:
– Cô đi đâu đấy? Không phải ai cũng nhỏ mọn như cô nghĩ đâu.
Cuối buổi phỏng vấn, trước sự ngạc nhiên của cô, anh chàng ấy nói:
– Chào mừng cô đến với công ty của chúng tôi. Nếu không có vấn đề gì, ngày mai cô có thể bắt đầu vào làm.
Cô bắt đầu công việc mới. Với kỹ năng chuyên môn của mình, cô nhanh chóng hòa đồng vào guồng mới. Nhưng hình như nụ cười không bao giờ xuất hiện trên môi cô. Khoảng một tuần nay, không biết tại sao người yêu cũ biết được nơi cô làm. Chiều nào anh cũng chờ cô dưới công ty dù bao nhiêu lần cô đã nói cả hai đã chấm dứt, cô quá mệt mỏi để quay trở lại. Cô không muốn vết thương cũ lại một lần nữa chảy máu. Nhưng mặc cho cô phản đối, anh vẫn cứ đến.
Chiều hôm nay, khi người yêu cũ nắm chặt tay và kêu cô lên xe thì có tiếng nói vang lên:
– Anh kia, níu kéo gì đấy? Ai lại như thế với con gái. Làm mất mặt đàn ông quá anh bạn.
Không biết có phải vì nhiều người tò mò nhìn ngó sau tiếng nói hơi lớn giọng đó không hay vì sợ, người yêu cũ của cô nổ máy xe và đi thẳng.
Buổi trưa hôm sau, giờ cơm trưa, anh nói với cô:
– Tôi có một bản hợp đồng muốn bàn với cô. Tôi có thể mời cô uống cafe ở căng tin không?
Thật ra cô không có cảm tình với anh, thậm chí là ghét hay gọi đúng hơn là một thứ ác cảm. Dù anh là sếp, hơn cô một bậc trong công ty. Cô không muốn nhận lời nhưng vì nghĩ tới hai chữ ”hợp đồng”, cô miễn cưỡng gật đầu đồng ý. Khi cô yên vị và nhâm nhi ly sữa đá, anh mở lời:
– Tôi muốn ký một đồng miệng cùng cô ba tháng. Trong thời gian đó, tôi sẽ đưa đón cô đi làm, giúp cô thoát khỏi cái anh chàng người yêu mà cô đang trốn chạy. Cô có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào nếu cô thấy cần có sự trợ giúp của tôi. Bù lại, cô cũng đóng giả người yêu tôi trong khoảng thời gian ấy.
Cô nhìn anh và hỏi:
– Tại sao tôi phải nghe theo anh và tôi được gì khi làm việc ấy?
– Tôi sẽ thay cô làm bản tổng kết của những đại lý vào cuối năm. Cô không thiệt thòi đâu mà lo.
Cô trầm ngâm nghĩ: “À, anh muốn nhờ cô làm bình phong để thoát khỏi cô gái là một đối tác của công ty. Cô có nghe trong công ty xì xào rằng cô gái đó không ngần ngại bày tỏ tình cảm dành cho anh nhiều lần. Lần đầu cô biết người con gái ấy khi cô ta đang mắng chị tạp vụ với lý do suýt làm cô ta té ngã bởi sàn nhà không khô”.
Cô không sợ người yêu cũ làm phiền nhưng nghĩ đến những số liệu cũ chất chồng phải xem xét khi làm bản tổng kết cuối năm thì cô đã thấy mệt mỏi. Cuối năm Tết đến mà vùi đầu vào đó thì… Rồi cô nhớ đến cảnh những buổi chiều, người yêu cũ đến tìm như hôm trước, cô thấy ngao ngán. Suy đi tính lại, cô nhận lời, xét cho cùng, cô cũng có lợi nhiều hơn. Và trên hết là cái cảm giác anh cầu cạnh, nhờ vả làm cô thấy hả hê.
***
Một tháng sau khi bản hợp đồng được thực hiện, người yêu cũ không đến tìm cô nữa. Nhưng sau đó, cô mới thấy hối hận bởi tránh cái phiền này lại rước cái phiền khác nhiều hơn. Cô phải đóng vai bạn gái của người cô ghét, đi gặp bạn bè anh ta, cố ngoác miệng ra cười cho giống vẻ đang hạnh phúc trước cô gái đối tác kia… Thật mệt mỏi!
Nhưng rồi cô nhớ trước một tháng bản hợp đồng kết thúc, trên đường chở cô về nhà, nhìn cô rùng mình bởi cơn gió giao mùa, anh dừng xe vào một của hàng gần đó và trở ra với cái áo khoác. Anh khoác lên người cô. Khi tay anh vô tình chạm tóc cô, cô chợt nghe như tim đập nhanh mất một nhịp.
Tối nay là ngày anh và cô hết hạn hợp đồng. Trái ngược với suy nghĩ ban đầu là vui mừng vì thoát nạn, cô thấy lòng thiếu vắng một điều gì đó không rõ tên. Ngồi với anh trong quán cafe, tự dưng cô ước gì thời gian trôi chậm một chút. Anh lên tiếng phá tan không khí im lặng:
– Hợp đồng chúng ta đến đây là hết. Cảm ơn cô, tôi sẽ giữ đúng lời hứa, cô sẽ có bản tổng kết cuối năm.
Cũng như bao buổi hẹn trước, anh đưa cô về tới cửa, chúc cô ngủ ngon và rồ ga chạy ngay. Anh đi rồi mà cô còn đứng bâng khuâng, chưa muốn vào nhà.
Nhìn đồng hồ đã ba giờ sáng mà cô vẫn không ngủ được. Trong đầu cô như có cuốn phim quay chậm. Cô nhớ tới nét mặt lúng túng của anh khi trong lần họp lớp cũ, bạn bè hỏi anh bao giờ cho họ ăn cưới? Cô nhớ khi cô khóc vì con mèo Mi Mi bé bỏng đi lạc ở công viên, anh đã tất tả đi tìm giúp… Hóa ra anh không khó chịu, khô khan như cô nghĩ.
Cô nhớ tới lần đến nhà anh với danh nghĩa bạn gái, mẹ anh đã nắm lấy tay và vuốt tóc cô như một đứa con gái bé bỏng. Những buổi sáng anh chờ trước ngõ, những buổi trưa đi ăn cùng nhau dù là chỉ che mắt cô gái kia, buổi chiều tan sở trên đường về nhà qua những con đường yên tĩnh nghe lá rơi trên tóc mà hạnh phúc. Cô nhớ vô số thứ liên quan tới anh. Cô ngồi bật dậy, mở laptop và viết một email:
“Em cũng không biết phải nói gì đây. Vì nguyên một buổi tối hôm nay, em mong có một điều thay đổi kỳ diệu xảy ra nhưng điều đó đã không đến anh à. Thật ra, bản tổng kết cuối năm, em đã làm xong tháng trước, em không còn cần anh làm thay nữa. Em đã định giữ điều này trong lòng mình như một bí mật nhưng em nghĩ mưu cầu hạnh phúc thì không nhất thiết là đàn ông phải nói ra trước. Em không rõ tình yêu bắt đầu như thế nào nhưng nếu nó bắt đầu từ nỗi nhớ thì em đang nhớ anh – người em từng ghét. Em không biết khi anh đọc email này, anh sẽ phản ứng ra sao nhưng em… thích anh, anh ạ!”.
Ngay khi cô vừa nhấn nút “send” thì yahoo của cô báo có thư mới ngay, cô “click” vào, là email của anh:
”Em à, hôm nay anh đã muốn nói với em một chuyện nhưng anh sợ cái lắc đầu từ chối nơi em. Ngày em va vào anh ở thang máy, hình như đã đánh thức điều gì ngủ quên trong anh từ lâu lắm! Anh không phải vì sợ phiền với cô gái kia mà ký hợp đồng với em, đó chỉ là cái cớ để được ở gần em. Anh thích nụ cười của em, anh muốn thấy nụ cười đó trở lại. Ba tháng qua đối với anh là một khoảng thời gian rất vui vẻ. Cho anh cơ hội chăm sóc em nhé! Mình ký tiếp một bản hợp đồng mới không thời hạn được không em bởi vì anh rất thích em”.
Đêm hôm đó ở hai nơi trong một thành phố, có một anh chàng và một cô nàng không ngủ, mong chờ trời nhanh sáng…