Trong câu chuyện với cá vàng năm xưa, khi cao điểm, bà vợ ông lão đòi trở thành vua của biển cả để điều khiển cả cá vàng… Và ông lão lại đi ra biển. Cá vàng mặt mũi vô cùng khó coi, như thể sắp bị đem ra làm shushi. Trời đen kịt. Bão tố nổi lên, tràn vào cuốn hết đi mọi thứ. Cuối cùng trên bãi cát còn trơ lại ông lão. Buồn bã, ông lão đợi rất lâu, rồi thất thểu về nhà. Và ngạc nhiên, ông lại thấy bà già. Đang lặng lẽ ngồi trong căn nhà đất. Với chiếc máng lợn ăn mòn trước mặt…
Nhưng câu chuyện chưa kết thúc ở đây! Từ đấy ông được một thời gian dài yên thân.
Ngày nọ, lão đánh cá đang nằm nghỉ trên ghế bố trước nhà, thanh thản với sự ấm áp của những tia nắng chiều muộn. Cùng lúc đó, có một nhà tư vấn chứng khoán đi ngang qua. Anh ta chú ý đến ông lão đang nhàn hạ và quyết định phải kiếm thêm một khách hàng tiềm năng.
– Cứ như vậy thì ông sẽ không bao giờ giàu được đâu – nhà tư vấn lên tiếng – Ông nên làm một việc gì đó hơn là chỉ nằm nghỉ ngơi.
Ông lão đánh cá nhìn nhà tư vấn một lúc, mỉm cười rồi nói:
– Tôi đã từng khổ vì mơ ước những cái không phải của mình rồi.
Nhà tư vấn trả lời:
– Ồ, thế ông đã thử trở thành nhà đầu tư chứng khoán chưa, vừa nhàn hạ vừa kiếm tiền dễ hơn nghề chài lưới.
Vẫn nở một nụ cười, ông lão lại hỏi tiếp:
– Và sau đó tôi sẽ được gì nữa?
– Rồi ông sẽ kiếm được nhiều tiền hơn, hơn nữa.
Một cách điềm tĩnh, ông lão lại hỏi:
– Thế rồi sao? Tôi lại có gì nữa nào?
Nhà tư vấn nọ chán nản liền quay sang bà lão đang ngỏng cổ lên hóng hớt và thuyết phục… Từ đó, đó bà lão bỏ nghề dệt vải và chăn lợn để bước chân vào nghề đánh chứng…
Ông lão vẫn trung thành với nghề chài lưới. Một hôm ông ra biển bắt được một con cá mập. “Vận may đã đến”, ông lão thầm nghĩ. Với con cá này, ông sẽ bán cho nhà hàng hải sản, có thể mang về một món tiền lớn, cho vợ hết coi thường mình. Bỗng nhiên con cá mập thốt lên:
– Ối, ông lão ơi, ông đừng bán tôi cho nhà hàng mà tội ngiệp, tôi không phải là một con cá mập bình thường, tôi là cá mập… chứng khoán, có thể cho ông điều ước mà ông hằng mong đợi.
Đã từng nếm bài học cá vàng dạo trước, nên lão gỡ lưới đuổi con cá mập ra biển rồi lẳng lặng về nhà. Nhưng vốn bản tính thật thà, buổi tối lại có chút men cay, ông thuật lại chuyện cho vợ nghe, bà vợ tính cũ nổi lên liền mắng:
– Ông ngu quá! Không thấy tôi đang đầu tư chứng khoán à? Tôi muốn cổ phiếu trong danh mục ngày nào cũng trần căng. Tại sao ông không xin cho tôi?
Ông lão liền lủi thủi ra biển gặp con cá và thuật lại câu chuyện. Con cá nói:
– Chuyện đó thì có khó gì, ông cứ về nhà đi, ước nguyện sẽ thành hiện thực.
Mấy hôm sau, bà vợ đang ngồi hoa chân mua tay “nổ” với mấy bà hàng xóm về tài chơi chứng, thấy ông lão vừa bước vào nhà, lại mắng sa sả: Ông già, giờ tôi có thắng thua cỡ nào thì vẫn là nhà đầu tư cỏ. Ông mau ra bảo nó, tôi ước có một ông em nuôi tốt bụng là chủ tịch một doanh nghiệp niêm yết.
Ông lão chiều vợ liền ra gặp cá mập và kể lại như vậy. Cá buồn bã nói:
– Được, ông về đi, vợ ông sẽ được toại nguyện. Nhưng hãy nhớ lấy: lòng tham vô hạn sẽ bị trừng phạt!
Sáng hôm sau có tiếng gõ cửa cộc cộc. Một xe Maybach 62S trờ tới và người đàn ông bệ vệ bước vào nhà.
– Chào chị nuôi, còn nhớ thằng em hay ăn chịu ngày chị bán cơm ở gần trường đại học không? Ghi nhớ công ơn chị một miếng khi đói, em tặng chị 5.000 cổ phiếu (chị cứ ghi cả 5 triệu cổ cho chẵn). Tháng sau em ra tin bán dự án, chị đẩy hết ra rồi trả lại hơn bốn triệu cổ bằng tiền cho em…
Bà già điên lắm, nghĩ tay em nuôi này lập lờ lợi dụng mình lừa thị trường. Hắn tưởng cao mưu mà hơn trí đàn bà à? Mình có cá mập thần chứ thua ai.
Buổi chiều, ông lão vác lưới về thì bà vợ lại quát tháo:
– Tôi chán cái việc làm chị nuôi, em nuôi rồi, tôi thích tự mình đứng ra làm chủ công ty bán giấy lấy tiền cơ, ông hãy ra bảo con cá cho tôi ngay cái chức chủ tịch hội đồng quản trị, mà ở doanh nghiệp nào có truyền thống pha loãng ấy nhé.
Ông lão buồn rầu bước ra biển, sóng lớn dồn dập, cá mập hiện lên. Ông lão liền kể những lời vợ nói, con cá giận giữ nhưng cũng đáp ứng điều kiện của ông. Tưởng rằng lần này vợ sẽ mãn nguyện, nhưng khi ông vừa về đến nhà, mụ đã quát lên:
– Thị trường không hiểu đầu cua tai nheo gì mà lừ đừ như cá mắc cạn, chủ tịch hội đồng quản trị công ty pha loãng mà không bán được cổ phiếu thì tôi về chăn lợn còn hơn. Ông ra bảo ngay con cá ấy cho VN-Index lên thêm vài trăm điểm cho tôi.
Thấy ông lão ngần ngừ, bà vợ quát:
– Có đi ngay không tôi cho bảo vệ áp tải đi bây giờ.
Ông lão vô cùng buồn bã vì lòng tham của bà vợ. Ông ra biển gọi cá mập. Biển lúc ấy bão dông đang ập đến. Sóng dâng to như dãy núi bạc đầu điên cuồng gào thét.
– Cá mập ơi, có cách gì để giúp VN-Index lên không?
– Ông ơi, cái này tôi… bó vây! Chứng khoán cũng như tình yêu, để nó đói thì nó sống khỏe, cho nó ăn no, nó lử đử ngay. Ông về bảo với vợ, cứ bán giấy lấy tiền vô tội vạ, dân tình bội thực hết rồi!
– Cá mập ơi, tình yêu với bà lão nhà tôi chết từ cái ngày bà ấy bỏ tôi lên sàn rồi. Cá mập cố giúp tôi lần cuối, không về bà ấy giết tôi chết.
Bỗng ùm một tiếng, cá mập quẫy mạnh đuôi lặn mất hút. Giữa tiếng sóng vỗ gầm gào, ông lão còn nghe văng vẳng giọng nói từ đáy biển sâu:
– Chứng khoán chứ có phải bò sữa đâu mà các vị vắt ghê thế!
Buồn bã hồi lâu, ông lão thất thểu đi về. Trong tâm trí lại hiện lên hình ảnh cái máng lợn cũ đầu năm 2010.
Chie (st)